Thơ mùa Thu chia ly, thơ Thu buồn man mác về chuyện tình xưa

Những bài thơ tình buồn viết cho Mùa Thu cô đơn, Mùa Thu chia ly hay và tâm trạng nhất. Thơ Thu buồn man mác khi nghĩ về chuyện tình xưa với những kỷ niệm đẹp đã có cùng nhau..

Những bài thơ tình buồn Mùa Thu chia ly, cô đơn hay nhất
thơ mùa Thu chia ly với nỗi buồn man mác (ảnh: internet)

***Xem thêm: Thơ mùa Thu buồn nhớ người yêu, thơ hoài niệm tình Thu xưa

CHUYỆN TÌNH BUỒN

Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn

Thu đang về! từng chiếc lá theo nhau
Bao nhựa sống sắc màu vàng héo cả
Gió đong đưa cây theo đà nghiêng ngả
Người sang sông…giờ cũng đã xa rồi.

Thầm lặng tìm kỷ niệm lúc chung đôi
Em lặng bước sau đồi không có nắng
Nơi ngày xưa cùng nhìn nhau bẽn lẽn
Rồi ngẩn ngơ im ắng giữa vô thường.

Đã nửa đời còn vướng nỗi nhớ thương
Nhưng phận số cứ ngăn đường ly tán
Đành quên nhau khi tình đang nứt rạn
Dù bơ vơ năm tháng khóc riêng mình.

Đêm không còn rồi cũng đến bình minh
Đừng than thở! khi chuyện tình dang dở
Duyên em anh hửng hờ không vướng nợ
Thì trăm năm nhung nhớ chỉ thêm buồn.

BÀI THƠ: THU XƯA

Thơ: Thanh Trần

Anh thả nỗi buồn theo gió nhẹ mơn man
Nhặt những hạt sương trên lá vàng tàn úa
Tìm sợi nắng nào gieo mi gầy một thuở
Cái thuở ban đầu mình cùng đón mùa xa

Anh thả tiếng cười vào sương trắng nhạt nhòa
Đào bới nụ hôn đôi môi xưa đọng lại
Vương trên cánh đồng khi mùa về nắng trải
Nép ánh mắt buồn hương lúa tỏa thơm nồng

Anh dõi mắt tìm vào khoảng trống hư không
Đâu cánh én rơi bên chiều buông mây rủ
Nửa mảnh trăng khuya kéo theo mưa buồn ngủ
Nhẹ bước bóng em người cũ đã xa rồi

Anh chìa bàn tay đón đợi hạt mưa rơi
Lất phất nhẹ bay phía chân trời nhè nhẹ
Gió lạnh hắt hiu dắt thu về thật khẽ
Bên cánh cửa lùa đơn lẻ nhớ thu xưa.

BÀI THƠ: MỘT MÌNH CHIỀU THU

Thơ: Nguyễn Đình Huân

Chiều chủ nhật con đường xưa rụng lá
Không có em nên phố xá buồn hiu
Gió heo may mình anh bước cô liêu
Hương hoa sữa cuối buổi chiều man mác

Không có em một mình anh bước lạc
Góc phố xưa nghe khúc nhạc thân quen
Hoàng hôn buông khi thành phố lên đèn
Anh lạc bước vào quán bên góc phố

Chiếc bàn quen một mình anh một chỗ
Ly cà phê từng giọt nhỏ bâng khuâng
Em đi rồi hồn anh bỗng trống không
Chiều mùa thu mà như đông lạnh giá

Em có vui khi ở nơi xứ lạ
Có nhớ về những chiếc lá vàng rơi
Có nhớ không những kỷ niệm một thời
Cà phê đắng mình ngồi nơi quán cũ

Có khi nào như anh ngồi ủ rũ
Một mình buồn cứ xếp chữ tìm vui
Có khi mô em cảm thấy bùi ngùi
Tiếc tình xưa đã chôn vùi dĩ vãng.

BÀI THƠ: ĐOẠN CUỐI MÙA THU

Thơ: Hồng Cẩm

Đông chưa đến sao thu vội vã
Khẽ điểm vàng chiếc lá trên cây
Vỡ đôi hai chữ sum vầy
Nghẹn ngào tiễn biệt..phút giây đoạn lìa

Ôi nghịch cảnh phân chia cây-lá
Giấc mộng tình nay đã chìm sâu
Luyến lưu hạnh phúc buổi đầu
Ái ân đang đượm bỗng đâu lá vàng

Dẫu biết trước hợp tan dâu bể
Đã yêu rồi đâu dễ quên nhau
Cây đau..nhìn lá phai màu
Run run cành vẫy..nhựa trào khóc duyên

Đành giã biệt về miền ảo ảnh
Lá nghẹn ngào nghịch cảnh đã vương
Nàng thu lướt đợi bên đường
Chênh chao lá rụng..sầu thương tím rừng!

BÀI THƠ: THU CUỐI

Thơ: Hồng Cẩm

Cuối thu rồi…anh có biết không anh ?
Lá vàng rơi thêm chòng chành nỗi nhớ
Em cô đơn với nỗi buồn mong đợi
Bước chân người…vời vợi ở chốn nao?

Cuối thu rồi…em biết phải làm sao?
Níu thời gian…đừng trôi mau anh nhỉ
Lời hứa xưa em vẫn còn giữ kỷ
Anh sẽ về…trân quý mãi tình em

Cuối thu rồi…em thao thức từng đêm
Mang tâm sự với nỗi niềm khắc khoải
Chữ trông mong…thêm đau lòng tê tái
Khúc tương phùng…e phải đợi ngàn năm

Cuối thu rồi…mà cánh nhạn xa xăm
Nơi phố núi…vẫn âm thầm ngóng đợi
Tiễn thu đi ánh mắt buồn vời vợi
Quá lạnh lòng…đâu phải bởi…mùa thu!

BÀI THƠ: THU NHỚ

Thơ: Dũng Bùi

Mùa Thu Ta mãi nhớ hoài
In sâu khoảnh khắc tới nay vẫn còn
Ngày về để lại nét son
Mà Ta cất giử vẫn còn vẹn nguyên

Nụ hôn gởi nhẹ dịệu hiền
Mà sao gợi nhớ nét duyên diệu kỳ
Chân mày nhíu mắt người đi
Ta ôm gói trọn chuyến đi ngày về

Tháng ngày dòng chảy mãi mê
Bến kia có nhớ ngày về Ta không
Thu buồn trời chuyển sang Đông
Lòng Ta se lạnh bến sông ai ngồi

Ngày về để lại trong Tôi
Tơ vương nặng rối đây rồi ai ơi
Nét duyên ai để lại rồi
Thu qua để lại trong Tôi nỗi buồn !!

BÀI THƠ: SÁNG THU NAY

Thơ: Nguyễn Xuân Trung

Sáng thu nay mang nỗi buồn quạnh vắng
Mây lang thang lẳng lặng chạy long rong
Thu ơi thu sao nỗi nhớ chất chồng?
Để làm ta khát khao lòng dậy sóng.

Phút gần nhau thiết tha niềm cháy bỏng
Nay dáng hình giọng nói cũng vời xa
Phải chăng tình đang như một khúc ca
Lời ai oán khi lòng ta trống vắng.

Sáng thu nay áng mây đen nằng nặng
Sắp dựng mưa nên tối một khoảng trời
Ngắm làn mây mà lòng dạ chơi vơi
Nói gì đây khi bóng hình cách trở.

Gặp nhau chi để lòng ta luyến nhớ
Phút xao lòng làm lỡ bước nhân duyên
Nếu ta thành một đôi gót chân tiên
Sẽ rảo bước đi nhanh về nơi ấy.

Khát khao nhớ mỗi khi lòng trỗi dậy
Biết là mình bé nhỏ giữa bao la
Khi nào đây được hát khúc hòa ca
Giữa sáng thu đang bộn bề khao khát…

BÀI THƠ: NHỮNG NGÀY CUỐI THU

Thơ: Nguyễn Nhơn

Những ngày cuối thu sao mà buồn quá
Mỗi chiều về mưa lại cứ mãi rơi
Đường đi về cô lẻ chỉ mình tôi
Trong màn mưa chiều, không gian trắng xóa

Đã cuối thu rồi, sao mưa nhiều quá
Có phải thu buồn vì phải ra đi
Có phải thu đang nuối tiếc điều gì
Tháng ngày qua đã có nhiều kỷ niệm

Thu đi rồi, để cho người hoài niệm
Những buổi chiều, cùng ngắm lá vàng bay
Nắng chợt tắt, chân trời còn ráng đỏ
Đồng quê mình chiều rợp cánh cò bay

Cuối thu rồi, không còn gió heo may
Mà chỉ có mưa giăng đầy khắp ngõ
Và chiều qua Đông cũng về theo gió
Trên khắp nẻo đường, lối nhỏ quê ta.

BÀI THƠ: THU ĐI RỒI

Thơ: Nguyễn Nhơn

Thu đi rồi cho lòng mãi buồn tênh
Khi mỗi chiều nhìn cơn mưa chợt đến
Nhớ những ngày ngồi bên người yêu mến
Nhìn lá vàng trong gió nhẹ bay ngang

Thu đi rồi cho nỗi nhớ mênh mang
Nhớ những ngày thu sang vàng hoa cúc
Ta bên nhau những chiều đầy hạnh phúc
Đầy yêu thương, đầy những ước mơ hồng

Thu ra đi mây cũng hết bềnh bồng
Người hết vui trong những chiều nắng tắt
Nhớ người xa nên lòng thêm quặn thắt
Ngẩn ngơ buồn ánh mắt lại rưng rưng

Thu đi rồi, ai lại nhớ người dưng
Những chiều cuối tuần cùng đi dạo phố
Con đường thân quen hàng cây lá đổ
Thu đi rồi, ai có nhớ ai không ?

BÀI THƠ: TÌNH KHÚC TÀN THU

Thơ: Ngọc Sơn Nguyễn

Trời buông xám Tàn Thu mây gió lộng
Bước chân buồn sầu vướng đọng tình phai
Tiếng mưa đêm trầm lắng khúc ưu hoài
Nỗi niềm nhớ canh thâu dài đơn bóng

Tình lúc ấy hai tâm hồn cháy bỏng
Chẳng vướng sầu tình đẹp mộng thiết tha
Trên bước đường duyên hoa sắc mặn mà
Vườn yêu ngự gió la đà khát vọng

Hương yêu hỡi tình chưa hồng kiếp sống
Bến bờ xa giờ hoài vọng cố nhân
Nhớ dịu êm thênh thang bước phong trần
Hồn du lãng chiều buông ngần khoảng trống

Phong Vân Vũ cho tiếng lòng lắng đọng
Muôn nỗi sầu khơi dậy sóng hồn đơn
Khúc tự tình nào buông tiếng dỗi hờn
Trong khoảng khắc vô thường chơn kiếp sống !

BÀI THƠ: THU CHẾT
Thơ: Cao Hằng

Ta gặp nhau giữa mùa Thu trút lá
Men rượu tình say suốt cả canh thâu
Vai sánh vai ta ủ ẫm tình đầu
Mùa Thu chín duyên bền lâu nhớ mãi.

Nay Thu đến khoảnh khắc xưa trở lại
Hàng lá khô rơi trải khắp bên đường
Nhưng hết rồi những kỷ niệm vấn vương
Còn trơ trọi bức tường rêu phủ kín

Giờ thôi hết kỷ niệm xưa bịn rịn
Lối Thu buồn tình câm nín từ đây
Trả lại anh ngàn hơi ấm nơi này
Trả anh đó! Em từ nay…Thu Chết.

BÀI THƠ: MÙA THU CHẾT

Thơ: Trần Bảo Nhi

Trả lại cho anh lá thư tình ngày trước
Lúc mùa thu vừa mới bước chân qua
Mưa rơi rơi thánh thót ướt nhạt nhòa
Con phố cũ người lại qua vội vã

Tại ai đó làm mình xa nhau quá
Bao hẹn thề cũng bôi xoá còn đâu
Cây sấu già chiều nay lá đổ mau
Ngõ cũ buồn tình phai màu héo hắt

Chẳng thể nào nắm tay nhau thật chặt
Đến cuối con đường như ta vẫn hằng mong
Con sông yêu thương ai nỡ xẻ đôi dòng
Con đò nhỏ cứ hoài mong bến cũ

Mùa thu nay đã lấm lem bụi phủ
Ghế đá buồn bài hát cũ buồn hơn
Còn gì đâu mà thương nhớ giận hờn
Mùa thu chết trong hồn nhau lạnh giá.

THU SẦU

Thơ: Diệp Ly

Thu thương nhớ về trong mắt biếc
Heo may buồn da diết lòng ai
Người đi sương gió dặm dài
Tình chung lạc lối u hoài tháng năm.

Lòng chua xót âm thầm nuối tiếc
Thiếu tơ duyên mải miết chờ trông
Nặng mang một mối hận lòng
Bạc màu kỷ niệm mà không nhạt tình.

Chiều đổ lá một mình đếm bước
Bóng trải dài dốc ngược đường xa
Sầu vương ngấn lệ nhạt nhòa
Dư âm tàn cuộc mình ta ngậm ngùi.

Gom ký ức vùi trong miền nhớ
Nhờ thời gian che chở niềm riêng
Thu sang một gánh ưu phiền
Tình xa ngàn dặm tơ duyên nặng sầu.

SẦU THU
Thơ: Nguyễn Hưng

Có những lúc hồn ta là thác đổ
Nghe lòng mình sóng vỗ đến mênh mang
Mùa thu ơi sao trút ngập lá vàng ?
Giăng nỗi sầu ngổn ngang trên lối vắng.

Giọt lệ nào khiến bờ môi mặn đắng ?
Nụ cười ai đã lặng lẽ rời xa ?
Kỷ niệm xưa sao mãi chẳng phai nhoà
Và nỗi nhớ thiết tha như còn đấy.

Vẫn vẹn nguyên như ngày đầu thuở ấy
Mỗi thu về lại thấy những chênh chao
Tình đã bay theo cánh chim phương nào
Còn mình ta nghẹn ngào nghe lá rớt.

Tự hỏi lòng sao lệ rơi không ngớt
Bao thu qua mãi vớt mảnh trăng sầu
Tim vỡ rồi còn có thể nào khâu
Khi lối về… nhịp cầu duyên… đã gãy.

TIẾNG LÒNG
Tác giả: Hoàng Lan
Thể thơ: Bát ngôn

Anh có nghe lá thu bay xào xạc
Khúc ca buồn man mác buổi hoàng hôn
Mênh mông xa mây cũng thấy bồn chồn
Trôi bãng lãng nhớ nụ hôn của gió

Bao lá rơi là bấy nhiêu nỗi nhớ
Em một mình trên lối nhỏ ngày qua
Anh đi rồi anh đã đi rất xa
Câu hát ru ngân nga nghe buồn lắm

Bước chân trên lối xưa chiều phố vắng
Bóng anh còn lảng vảng buổi chiều thu
Tiếng lòng em thay tiếng gió vi vu
Ghé về đâu? Chu du miền xa thẳm?

(đang cập nhật…)

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận