Thơ cố quên người em từng yêu, thơ em sẽ sống tốt dù thiếu anh

Những bài thơ tự hứa với lòng sẽ cố quên anh – người mà em từng rất yêu thương. Từ này em sẽ cố gắng sống tốt cho dù không còn có anh bên cạnh nữa. Tạm biệt anh!

Thơ cố quên người em từng yêu, thơ em sẽ sống tốt dù thiếu anh
thơ cố quên người em từng yêu (ảnh: internet)

***Xem thêm: Thơ chúc Anh hạnh phúc bên người tình mới, mặc kệ Em nhé anh

RỒI EM SẼ QUÊN ANH

Tác giả: Nguyễn Thị Bích Sen
Thể thơ: Bát ngôn

Bao ngày rồi em cố gắng lãng quên
Lòng cầu chúc anh đẹp bền duyên mới
Tàu đã khuất thôi còn chi mà đợi
Cố mỉm cười nhìn anh tới bến mơ
Chỉ trách em sao quá đỗi ngu khờ
Tình đã chết mà vần thơ buồn mãi
Để hờn tủi ướp xuân thì con gái
Cho má hồng thêm khờ dại…héo hon
Mảnh trăng khuya ai cắt nửa chẳng tròn
Tình đang đẹp ai tạo con sóng dữ
Chiều nay gió mang sầu cay về ngự
Thu oai nồng nhuộm quá khứ đau thương
Một mình em sẽ bước tiếp con đường
Mặc dĩ vãng còn thoáng vương đâu đó
Nếu tình chết ta dễ dàng buông bỏ
Thì đời này đã không có sầu bi
Phút chia tay mình chẳng nói được gì
Mắt đẫm lệ nhìn người đi xa khuất
Nào cô gái thôi tin lời đường mật
Cuộc tình tàn hãy chôn cất mồ sâu.

QUÊN THẬT KHÓ

Tác giả: Hoàng Yến
Thể thơ: Tự do

Quên một người thật khó vậy sao
Thấy trong lòng dâng trào nỗi nhớ
Một nỗi buồn lạ lùng…vô cớ
Nhắc nhở hoài một hình dáng đã vời xa
Người dưng thôi …sao cứ nhớ người ta
Dẫu biết nhớ nhung sẽ là đau khổ
Chẳng thể một lần được òa lên nức nở
Vắt kiệt giọt buồn rửa trôi hết nhớ thương
Trăm ngàn lần nhủ lòng đừng cố vấn vương
Quay mặt đi để đường ai nấy bước
Vậy mà con tim vẫn không ngừng thổn thức
Tìm ngược về những giây phút bên nhau
Đành giấu người ta ở một góc thật sâu
Dù nơi đó sẽ luôn luôn đau nhức
Có những nỗi đau không thể nhìn thấy được
Cũng như có người trọn kiếp chẳng hề quên.

QUÊN MỘT NGƯỜI HÓA RA CŨNG DỄ THÔI
Tác giả: Thanh Trần
Thể thơ: Bát ngôn

Khi quá khứ chỉ còn là khoản trống
Ta nhận ra, ta sống với nửa vời
Không oán trách hay mỏi mòn trông đợi
Quên một người hết gợi nhớ dễ thôi
Biến con tim thành khô cằn đơn côi
Đã lướt qua đời tôi đêm lạnh lùng
Tự đứng lên trước bão tố nghìn trùng
Đừng gục ngã bão bùng khi trống trải
Ta nhận ra không có gì mãi mãi
Vui hay buồn chỉ để lại thẳm sâu
Dù vết tích có hàn gắn đêm thâu
Xóa kỷ niệm lời đầu của ngày xưa
Một nỗi buồn âm ỉ dưới cơn mưa
Thoáng nhanh qua như vừa bay trong gió
Kiếp nhân sinh lúc yếu mềm như cỏ
Cố vương lên đâu đó mãi không thôi
Quên một người , quên cả bên bờ môi
Nuốt trái đắng đêm lẽ loi thầm lặng
Giờ còn đâu những món quà người tặng
Mất hết rồi chỉ còn nặng thời gian !

(đang cập nhật…)

Theo dõi
Thông báo của
guest
1 Comment
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Quách Dũng
Quách Dũng

Thật thấm buồn nhưng rất tuyệt chị nha